Thư viện Chánh Pháp
Tương truyền cố trưởng lão Giác Tánh đã kể với chư Tăng Đoàn II rằng, hồi đó Tổ bảo: “Tôi không muốn viết sách, nhưng các ông ai cũng mặt tối hù à, nên tôi phải viết Chơn lý để lại làm dấu xương cho đời sau.”. Thiết nghĩ, dù đệ tử của ngài Minh Đăng Quang mặt sáng trưng đi nữa thì ngài vẫn phải viết sách, bởi vì ngoài ngài thì ai có thẩm quyền để viết Luật và ban hành Luật cho Giáo hội Tăng-già Khất sĩ?...
Nhưng trước bộ Chơn Lý tác giả Sư trưởng Minh Đăng Quang cũng có viết sách Bồ-tát Giáo, viết và in ra rồi về sau lại dặn đệ tử bỏ sách đó đi! Như vậy sách Bồ-tát Giáo là tiền đề cho sách Chơn Lý, Đại thừa là duyên sanh cho Đại đồng. Với tính chất này, cũng cần phải xử lý tư liệu Bồ-tát Giáo. Nên tiếp theo, bài Trung Giang Ký Sự 55 sẽ là bài Nghiên Cứu Bồ-tát Giáo đã được viết từ trước.
Lịch sử có trước chúng ta hay chúng ta có trước lịch sử? Nói rõ hơn, thì LỊCH SỬ LÀ CHÍNH NÓ HAY LỊCH SỬ LÀ SẢN PHẨM CỦA TA NHÀO NẶN RA, qua sự đồng ý của số đông, của một hội đồng trọng vọng? Qua những gì đã tìm hiểu, xem ra Minh Đăng Quang Pháp Giáo chưa phải là một quyển sách lịch sử đúng nghĩa, mà lâu nay mọi người đã cho nó là một quyển sách lịch sử đáng kể vậy.
Ba chục năm qua, hàng ngàn Tăng, Ni và Phật tử đã nhận đây là Khất sĩ. Nhưng mô hình tịnh xá đó có giống chút nào với ngôi tịnh xá trong bài Chơn lý 11 của Tổ đã phác họa không? Tướng tùng tâm sanh, nay nói đến tướng là đang nhắm đến cái tâm Khất sĩ đó, xem có không, ở các tịnh xá ngày nay?
Khi vô mạng điện toán đánh mấy chữ Phương Thảo Am tìm kiếm ta sẽ thấy một số giới thiệu về nơi đây. Giới thiệu chính về Phương Thảo Am là “Trường thiền Phật giáo do trưởng lão Giác Dũng sáng lập”. Một trường thiền tất phải có quy mô của nó, về các mặt cơ sở – tổ chức – nhân sự – pháp học và pháp hành v.v… Lần này tôi đến Phương Thảo Am là để tìm hiểu về những điều đó.
Các ngài HT. Giác Ngộ, Giác Dũng, Giác Thanh, Giác Chí, Giác Phúc, Giác Thành, Giác Cảnh, Giác Phương, Giác Tiến, Giác Hạnh… đều là hàng trưởng giáo đoàn hay lãnh đạo Ban Trị sự Phật giáo tỉnh cả. Quý ngài đã phụng sự Tam Bảo trọn đời, gắn bó lâu dài và đóng góp nhiều cho Phật giáo địa phương, điều đó ai cũng phải trân trọng. Và từ đó, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn nữa, bởi hoa sen phải vươn lên khỏi bùn và khỏi nước, hoa sen phải đến với hư không bao la! Kìa các đạo quả hãy còn ở phía trước…
Phật giáo Bắc tông Việt Nam hiện nay có ai được như ông cụ?
đánh đổi tâm hồn - MẤT TÂM HỒN LÀ MẤT TẤT CẢ.
Bây giờ hỏi: Cái gì là mộng? Lời đáp là: Cái gì cũng là mộng, với kẻ mê. Thế thì hỏi tiếp: Cái gì là tỉnh? Thì lời đáp sẽ là: Cái gì cũng là tỉnh, với người ngộ. Mộng ư? Chúng ta đang mở mắt chiêm bao ư? Cần một ví dụ cho giáo lý Mộng này được dễ hiểu.
Khổ cho ban tổ chức! Trai Tăng nghĩa là bữa tiệc tinh khiết đãi các nhà sư. Ngoài cả trăm sư giả khốn khổ thì hơn 300 sư thiệt nghĩ sao khi về đây? Một bữa tiệc đủ trò nhiều chuyện, không biết nói sao nữa! Sẽ có mấy người thấy vậy, hay mỗi năm cảnh này lại tái diễn? Vu-lan thắng hội và Vu-lan thắng lợi, ranh giới giữa hai cái mới mong manh làm sao! Cúng thế này không biết sanh được cái phước gì đây? Nếu cúng để sanh tham sân oan trái thì ẹ quá…